Mở đầu truyện người lớn anh cứ khóc đi P1:
Quang kéo cái va li đi từ trong sân bay ra . Nó rảo từng bước chầm chậm .. Dừng lại trước cửa chính sân bay , nó khẽ tháo kính xuống .. Buông tay khỏi va li , nó dang tay ưỡn ***g ngực hít thở và mỉm cười nhẹ .
– Buồn cười thật – Nó cười nhếch mép
Mắt nó lúc này , buồn khó hiểu !
….
Quang mang quần áo về nhà . 7 năm rồi nó mới về nhà . 22 tuổi . Xa nhà 7 năm . Nhưng nó ko có vẻ j là mệt mỏi muốn nằm ườn ra mà chỉ tắm rồi thay đồ tiếp tục đi . Điểm đến lúc này của Quang là trường THPT X . Giờ này là giờ đến trường ..
Quang bước đến cổng trường thì bất chợt bị chặn lại từ cổng … Ông bảo vệ hét ầm lên :
– Anh kia , ai cho ăn mặc như thế kia đến trường – Ông ta lao ra như vừa bắt đc quả tang cái j đó .
Quang giật mình đứng lại , nó quay sang nhìn ông ta cười mỉm :
– Chào bác ^^
– K chào hỏi gì hết , đề nghị cậu về thay quần áo đồng phục cho tôi
– Nhưng mà cháu …
– K giải thích , k lí do … các cậu nặng về bên trình bày lắm – Ông ta mồm thì nói tay thì đẩy Quang ra ngoài
– Nhưng cháu là thầy giáo mới
– Thầy giáo .. – Ông ta sững lại ngước nhìn Quang từ đầu đến chân
Quang cười . Nó k biết ông í đang nghĩ gì nữa ..
– Thằng này định lừa cả tao à , lên gặp hiệu trưởng nhanh lên – Nói rồi ông ta lôi quang đi
– Cháu cũng đang cần gặp cái con người vô trách nhiệm ấy đây – Quang gạt tay ông bảo vệ ra rồi tự đi
Ông bảo vệ ngạc nhiên trước thái độ của Quang , sững sờ 1 lúc ông ta mới nhớ ra chạy theo Quang …
“ rầm “
Quang ẩy mạnh cửa .
– Cái thằng ranh này , con nhà ai mà cư sử vô học thế – Ông bảo vệ hét ầm lên cuống quýt
Ông hiệu trưởng điềm tĩnh tháo kính đặt xuống bàn . Từ từ đứng dậy tiến về phía Quang , ông im lặng nhìn Quang và k nói gì cả .
– Em học sinh này k mặc đồng phục lại còn … – Ông bảo vệ cuống quýt nói
– 7 năm đấy – Qang lên tiếng ngắt lời ông bảo vệ
– Cũng khá lâu nhỉ – Ông Hiệu Trưởng nói
– 7 năm ko 1 sự quan tâm – Quang lầm lì
– Khá cứng cáp rồi đấy – Ông Hiệu Trưởng vẫn bình tĩnh
– Cứng cáp nên có thể về đòi nợ đc rồi – Quang vẫn giọng cáu gắt
Dứt câu Quang nói , ông Hiệu Trưởng đột nhiên ôm trầm lấy Quang :
– Con bố lớn rồi
Ông bảo vệ há hốc mồm .. Ngạc nhiên .
– Thằng … thằng .. Thằng Quang – ông ta lắp bắp
– Bác nhớ cháu ạ – Quang quay sang vỗ vai ông rồi ôm lấy ông ta
– Mày lớn quá , ko đeo cái kính to tổ chảng nữa , mắt lại còn màu ghi làm tao ko nhận ra đc – Ông ta cũng vỗ vai Quang mừng quýnh
– Con về ko báo để bố đón – Bố Quang ngồi xuống ghế
– Con biết là bố nhiều việc mà con muốn cho bố bất ngờ nên con đến đây đầu tiên – Quang ngồi xuống cười mỉm , còn bác bảo vệ thì tất tả xin phép xuống làm việc
– Thế con đã báo cho mẹ biết chưa ? – Bố rót nước cho Quang
Không khí đột nhiên yên lặng . Quang lại cái điệu bộ cũ . Cười nhếch mép . Cầm cốc nước lên uống mà mắt nó hiện lên những điều khó hiểu .
– hơn 10 năm rồi mà con vẫn hằn học vs mẹ sao ?- Bố Quang lên tiếng
– Vs con . Mẹ đã chết từ lâu rồi . Con k còn mẹ – Quang bình thản nói .. Nó chống tay vào gối từ từ đứng dậy
– Con đừng như vậy nữa .. Mẹ …
– Bố sắp xếp lịch dậy cho con đi , con sẽ đi dậy – Quang ngắt lời bố
– Ừm , nhưng 1 tháng nữa đi . 1 tháng nữa khai giảng con sẽ chính thức đi dậy , còn bây giờ cứ nghỉ ngơi đi